
Đợi Chàng Mỗi Mùa Ngô Đồng Nở

Vương Gia! Đừng Làm Bậy
Giới Thiệu:
Nàng chỉ là ham vui đua xe tốc độ , gần tới đích đến lại dính ngay ổ gà , lạc đường đua bay thẳng vào cột điện , bị thương nghiêm trọng , hồn không theo ý chủ rời khỏi thân xác xuyên không vào thế giới vốn chỉ có trong tiểu thuyết.
Xuyên vào một nơi mọi thứ đều đảo lộn . Gì mà hoàng thượng là nữ nhân , nam nhân lại có thể sinh con ,….. mà bản thân lại tráo đổi hồn phách với Vương gia đương triều . Rốt cuộc là nàng sống sai bao nhiêu lần mà ông trời nỡ đối xử tàn ác thế này.
Tà Vương năm nay chỉ mới 20 tuổi , là một bạo quân tính tình nóng nảy người đời chán ghét . Nghe đồn Tà Vương yêu điên cuồng một nam nhân nhưng lại bị từ chối , nghe đồn Tà Vương vì yêu quá sinh hận năm lần bảy lượt đại náo vương triều , nghe đồn nam nhân đó là Hiền phi của hoàng thượng.Nhưng sau đêm trăng tròn liền thay đổi tính cách : lúc nào cũng vân đạm phong khinh trước mọi việc, trên môi luôn nở nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân làm chao đảo chúng sinh và đặc biệt tích cực trêu chọc tiểu thiếp Bạch Quý của mình.

Bạch Y Nữ Đế

Mộng Càn Khôn

Bất Dạ Thành

Bỏ Rơi Vương Gia

Cô Chủ Nhỏ Xinh Đẹp Của Tôi

Yêu Em Xin Làm Chuyện Xấu

Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi

Tôi Là Sói, Hắn Là Nai

Đoạn Hồn Tiêu

Duyên Định Mệnh

Nhiệt Hạ

[Thánh Quốc Thần Thú Hệ Liệt] – Bộ 4 – Thần Hồn Điên Đảo

Bà Mối Của Chúng Ta Là Diana

Y Nữ Đến Từ Thế Kỉ 21

Ta Bắt Đầu Làm Nhân Vật Phản Diện

Báo Phục – Trả thù

Vi Nhĩ Lưu Tình
Edit: Tiểu Tuyết Nhi
Beta: Dạ Nhi.
Tiểu thụ sống ở thời hiện đại nhưng vào một ngày nào đó bị sốt cứ thế mà xuyên về cổ đại vào một hoàng từ mới sinh. Tranh đấu trong cung không bao giờ ngừng khi có một thế lực ngầm muốn lật đổ hoàng đế. Vì thế bà vú lại tham lam nên đã đánh tráo con mình để nó làm hoàng từ và hoàng tử thật bị đưa ra khỏi cung.
Khi lớn lên do bà vú khóc lóc van xin nên hoàng từ thật đã sáng tác một bài thơ nhưng lấy tên của hoàng từ giả để chiếm được sự thương yêu của hoàng đế.Tiểu thụ đã là người trưởng thành lại có ký ức từ kiếp trước tại sao lại còn chịu sự khống chế của người khác, tại sao không biết bảo vệ chính mình?
Tại sao không rời khỏi nơi đó? Tiểu thụ đã nghĩ rằng muốn rời xa chốn hoàng cung nên mới lợi dụng hoàng tử giả, mới viết thi thơ cho hoàng tử giả lấy tiếng, vậy tại sao không rời đi? Nói là vì em tuổi còn nhỏ, không đủ tự lực cánh sinh?
Còn cha tiểu thụ là Húc Đế từ nhỏ đã luôn bên tiểu thụ nhưng được đứng dưới cái tên Cửu Thiên mà yêu thương em. Vì em có kế hoạch rời đi nên cha em đã cho thực hiện nhanh kế hoạch vạch trần hoàng từ giả và đón em về.
Nhưng đáng tiếc khi sự việc đã thành công vào lúc Húc Đế đến thì em đã uống thuốc độc tự vẫn. Bởi vì từ lâu em đã muốn về lại thế giới cũ, tuy luyến tiếc Cửu thiên. Đây là chỗ không ổn. Nếu ngay từ đầu đã muốn chết, vậy tại sao lúc nhỏ không tự sát đi, đỡ phải chịu đòn roi sống trong âm mưu mấy năm? Nếu là muốn tìm một nơi bình yên tránh xa tranh đấu, tại sao bây giờ này lại tự sát?

Phá Tan Mối Hận Gió Xuân
Đa phần truyện của Thẩm Thương My tôi đều thích, trong số đó, ăn sâu vào lòng tôi nhất chính là quyển truyện này. Không hẳn là quá hay, nhưng rất thật. Có lẽ, nó giống như một tấm gương phản chiếu chính cuộc sống của bản thân vậy, nên tôi thích.
Tình yêu được định nghĩa như thế nào? Khi ta còn trẻ với sau này có khác nhau sao?
“Lúc chúng ta còn trẻ, yêu một người, còn yêu hơn cả bản thân mình, chân trời góc bể dù khổ dù mệt đến mấy cùng nguyện lòng đi theo người đó. Sau này tuổi tác nhiều hơn, từ từ ý thức được thái độ và trách nhiệm của người con, gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể buông thả, cũng không thể bay xa.”
Như khi Diệp Cô Dung yêu Nhiếp Dịch Phàm, vì là tình đầu, vì là yêu từ khi còn rất trẻ, vì là tình yêu đấy đã kéo dài tám năm rồi, nên cô dốc lòng yêu, bỏ hết vốn liếng của mình… vì người ấy.
Nhưng đàn ông không giống phụ nữ. Khi họ bước chân từ ngưỡng một chàng thanh niên sang ngưỡng trưởng thành, dục vọng của họ không chỉ có tình yêu. Giữa Diệp Cô Dung và Nhiếp Dịch Phàm, ai đúng ai sai? Là anh sai vì đã ngoại tình, hay là cô sai vì đã để anh có cơ hội ngoại tình? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nhưng tôi, bản thân tôi luôn luôn cho rằng, một khi đã đến nước chia tay, lỗi lầm không thể chỉ tính trên một người.
Nhiều người con gái yêu đã lâu, vì quá lâu rồi nên mới có thể tự huyễn hoặc bản thân, nhịn một chút, cố gắng một chút, để giữ lại tình yêu.Thế nhưng, tại sao phải giữ lại trong khi mình sống khổ sở. Tôi rất thích quan điểm của Nhan Cảnh Thần, đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui. Sống cạnh Dịch Phàm, Cô Dung không hạnh phúc! Chính vì đã không vui vẻ thì đành phải chia tay thôi. Kết thúc sau 8 năm bên nhau, khó đấy nhưng là điều bắt buộc.
“Tất cả sẽ qua đi, bất kể thời gian đẹp cỡ nào, hoặc thời gian tồi tệ như nào cũng như dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi không bao giờ quay đầu lại, chỉ có thể nắm bắt từng chút một.”
Con người ai cũng vậy, trong cuộc đời bao giờ cũng có những khoảng trống nhất định, chờ đợi một vài người tiến vào đúng thời điểm, không sớm cũng không muộn. Nhan Cảnh Thần đã xuất hiện trong cuộc đời Diệp Cô Dung như thế, vừa vặn đúng lúc con người ta hụt hẫng nhất, trống vắng nhất, chênh vênh nhất.
Hai người ở ngưỡng cái tuổi ba mươi. Một người vừa mới bước chân ra khỏi mối tình đằng đẵng tám năm trời, còn chưa đứng vững; một người không hề có khái niệm kết hôn, vừa trăng hoa lại vừa cuồng công việc. Tuổi ba mươi, cái tuổi đã chẳng còn nồng nhiệt như thời thanh xuân, tình yêu chẳng còn thuần túy, như như Diệp Cô Dung nói “tình yêu tuổi này ít nhiều cũng nhiễm đủ thứ màu sắc hỗn loạn của tính toán được mất.” Chim sẻ sợ cành cong, có ai biết được một CEO Nhan Cảnh Thần sẽ không trở thành một Nhiếp Dịch Phàm thứ hai.
“Trong thành phố này không thiếu đàn ông độc thân, nhưng cô không biết cuối cùng người nào sẽ là chồng của mình”
Diệp Cô Dung là như thế, không biết nên không cho đi quá nhiều, giữ lại cho mình một phần nhất định, cũng chẳng dám yêu.
Thế nhưng con người đâu đấu lại được sự cô đơn. Suy đi tính lại, Diệp Cô Dung cũng chưa hẳn đã yêu Nhan Cảnh Thần, còn ngờ vực, còn tự ti, còn không tin tường. Thế nhưng cô vẫn quyết định bắt đầu lại, đi từng bước, từng bước một, tựa như đi trên tấm băng mỏng vậy, thật cẩn thận để hướng tới hạnh phúc của mình
Bản thân tôi, tôi cảm thấy thích dạng người như Nhan Cảnh Thần, không gò bó, không ép buộc, sống thoáng. Nhưng anh cũng có lẽ sống riêng của chính mình
“Theo ý anh, một người đàn ông hôn nhân thất bại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông thành công, bất kể sự nghiệp của anh ta có thành công hay không, cũng không bằng hôn nhân thất bại.”
Chính vì anh ta luôn muốn trở thành người đàn ông thành công, nên anh sẽ không ngu ngốc như Nhiếp Dịch Phàm, để mất mục tiêu cuối cùng của mình.
Tương lai không ai biết trước, không ai biết Dịch Cô Dung và Nhan Cảnh Thần có hạnh phúc nắm tay nhau tới già được hay không. Nhưng hiện tại họ hạnh phúc đúng không? Con người không nên tham lam, chỉ cần đủ là được rồi.
Nếu có một ngày phải lựa chọn, hãy nhớ đến câu “Cùng đường thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì cứu tế cả thiên hạ”. Một con người không biết yêu bản thân mình sẽ không thể có được hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, cuộc sống không bao giờ công bằng… hạnh phúc cũng như vậy…
“Sự gặp gỡ của con người thật là huyền diệu, cuộc sống là một nghịch lý rất lớn và đau buồn, lựa chọn người này sẽ phải mất đi người kia…”
Đời người là một quá trình không ngừng thỏa hiệp, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.
Sai lầm đã qua không thể sửa lại, nhưng ta còn có thể tiến về phía trước.
Nghĩ cho bản thân…
…Và hạnh phúc
Thế thôi!